ĐỖ NGỌC BÍCH
Có một mùa Xuân khác, chưa từng trong ý nghĩ
Tôi ngước nhìn vòm trời qua khung cửa
Nắng rực vàng trên nhành lá non tơ
Nắng vỡ muôn tia qua từng ô cửa nhỏ
Tiếng chim rơi vương lại trên hàng song
Thành phố mới đang bừng lên sức sống
Thử nếm vị xuân đang chạm tới
Giọt mật nắng chạm ngọt trên làn môi
Đôi môi tươi ngỡ chưa từng khô nẻ
Từng ánh vàng níu vai tôi mười tám
Tôi hoá trẻ như mắt chồi mới hé
Xoè búp nõn đan nắng trong tay áo
Gió dập dìu tựa người tình khe khẽ
Nhẹ bên tôi phất phơ làn tóc rối
Nghe gió thở đều theo nhịp con tim
Hơi thở gió hoà lẫn hơi thở tôi
Từng nhịp thở vương mùi hương đồng nội
Mùi cỏ cây, mùi hoa lá Xuân tràn
Tôi trở lại như ngày bình thường mới
Nắng rót hồn tôi say ngất ngây
Gió thổi đưa hương đầy buồng phổi
Tôi lắng nghe từng thanh âm mùa mới
Tiếng mầm cây rung nhẹ bên tai
Tiếng máy cày vào vụ cấy
Tiếng công trường rộn rã niềm vui
Tôi sống cho hôm nay, cho cả ngày mai
Nuôi ước mơ như thuở tôi mười tám.
Đ.N.B