NGỌC BÍCH
Rầm rập
Rầm rập
Rền vang tiếng còi
Rã vào đêm
Những cánh chim màu lửa
Vun vút
Lao về phía ngọn hung thần hừng hực
Nghi ngút xé bình yên
Lửa rực trời! Lửa rực người!
Lăm le nuốt trọn các tầng cao
Tiếng gào đớn đau lạc trong vùng lửa cháy
Dồn dập
Dồn dập
Tiếng bước chân thần tốc.
Chúng tôi đây!
Những người lính cứu hoả kiên cường
Ngọn vòi rồng vượt tầng cao dập lửa
Thoăn thoắt đôi tay, lẹ làng đôi chân
Giọng hô vang phá vòng vây
Hướng ánh mắt kiếm tìm trong đổ nát
Mặc ngọn lửa ngút trời nóng đỏ
Mặc tàn lửa bay cháy thịt da
Mỗi thớ thịt, làn da đã hoá sắt, hoá đồng
Thách thức lửa hung tàn
Xông pha trong trận địa lửa bừng bừng
Em nhỏ ơi! Hãy can đảm lên nào
Nép trong vòm ngực anh rộng lớn
Chú ơi, cô ơi! Cố gắng sức lên nào
Bám thật chặt đôi vai con vững chãi
Người chiến sĩ tuổi đời còn rất trẻ
Băng mình qua muôn thanh lửa đang lăm le dội xuống
Anh gồng sức cứu người, giữa ngùn ngụt lửa cháy
Lửa, quanh mình anh chỉ có lửa hung tàn
Giây phút ấy, anh nhận ra một niềm tin sắt đá
Lý tưởng thiêng liêng người chiến sĩ Công an
Sống hết mình vì Nhân dân phục vụ
Sống kiên cường chẳng sợ mọi hiểm nguy
Sống cho đi, chẳng cần chi nhận lại.
Anh xả thân cứu người lúc nan nguy
Không chỉ nhận mệnh lệnh từ chỉ huy
Anh mỉm cười: Còn là mệnh lệnh từ trái tim
Trái tim nóng và lòng dũng cảm
Thắp sáng đêm không ngủ
Anh cùng đồng đội đã chiến thắng ngọn lửa hung tàn
Chiến thắng mọi đớn đau thể xác
Mặt anh lấm lem những vệt khói đen
Sau lưng anh vằng vặc mảnh trăng bình yên.
N.B