PHẠM TRỌNG THANH
Bên tháp Bình Sơn
Vuốt thẳng đến mặt trời
Đỉnh bóng bông sen chấm tròn giếng Mực
Chín thế kỷ màu bình minh rừng rực
Ngọn lửa tổ tông hun cốt gạch hồng
Nét tinh tế chỉ còn thơ sánh được
Đất vững nền và tháp vươn vai
Từ chối rêu phong từ chối màu hắc ám
Vuông vức lên ngôi mềm mại cánh sen đài
Bình Sơn tháp tâm Phật mắt Phật
Sông Lô sóng mạnh nghiêng đồi
Sông Phó Đáy chụm đầu tâm sự
Sông Cà Lồ nói gì với đất
Mà gốm Hương Canh chạm tiếng chuông dài
Làm thế nào màu triều dương không lặn
Lối ruộng đồng làng phố như khơi
Tình rạ rơm ấp ủ mặt trời
Bình Sơn đứng để trời tròn dạo bước
Miền đất ấm giàu ngã ba nhất nước
Ngã ba này đưa nhau về Thạc Trục
Hội “cầu đinh bắt chạch”. Chạch vàng đây!
Ngã ba này hội “Đả cầu cướp phết”
Vòng tay trai ôm gọn quả xuân đầy
Ngã ba này nhà em hoa chúm chím
Mềm áo sương mẹ ngóng ánh đèn ngây
Tôi với tháp xin dâng lời tự bạch
Còn trong tâm dáng tháp trong đời.
P.T.T