Bình minh ở đảo
Ngày đăng: 05/05/2022; 68
Truyện ngắn
 
VŨ THẢO NGỌC
 
         Hòn đảo nhỏ có tên là đảo Tiêu, chẳng biết nó có tên gọi này từ bao giờ, người già ở làng đảo cũng chỉ nói đã nghe tên đó từ đời nảo, đời nào. Thủy ra đảo với biết bao bâng khuâng khi vừa rời ghế trường đại học. Thủy được phân công về thành phố này, nhưng là địa bàn biên giới nên các thày cô trẻ đều được phổ biến tinh thần xung phong đi nghĩa vụ ra các đảo công tác có thời hạn. Thủy chấp hành theo sự phân công và cô đến với đảo Tiêu trong cơn say sóng vật vã. Bước đi mệt mỏi, nhìn làng đảo thưa thớt dân cư, biển cả bao bọc xung quanh mà lòng Thủy hoang mang. Rồi sẽ ra sao khi dạy học ở nơi điều kiện trường lớp tạm bợ, chỉ có tiếng sóng vỗ, tiếng lá cây rào rào sau mỗi cơn gió thốc lên. Thủy quăng túi, nằm vật ra chiếc giường cá nhân mà chị đồng nghiệp đón cô từ bến tàu đưa vào. Tiếng chị như gió thoáng bay qua tai Thủy:
          - Phòng của em ở đây nhé! Ở nhiều sóng gió, khó khăn, cố gắng nhé cô giáo trẻ.
          Thủy thiếp đi bao lâu không rõ, cô đã khóc và thấy ân hận vì quyết định của mình…
           Thủy tỉnh dậy khi màn đêm đã buông dày. Cả căn phòng chỉ có mỗi ánh đèn nhỏ xíu lập lòe, cái bóng sáng bé xíu ấy hất lên tường là bóng chị đồng nghiệp vừa quen. Thấy Thủy cựa mình, chị vồn vã hỏi:
          - Tỉnh rồi hả em, may quá, chắc em là dân đồng bằng chưa quen đi tàu thủy. Khổ, nôn thốc nôn tháo đến không còn gì, giờ tỉnh là tốt rồi. Khăn ấm đây, lau mặt cho tỉnh, rồi ăn tí cháo. Cố gắng chịu đựng cái chòng chành hết đêm nay, ngày mai em lại chả nghiện say sóng ấy chứ.
          Thủy mỉm cười, nói lời cảm ơn chị Hài - đồng nghiệp vừa quen khi chị đón Thủy từ ngoài bến tàu. Cầm bát cháo xúc được vài thìa, nước mắt Thủy lại trào ra. Chị Hài ôm Thủy vỗ về:
          - Đừng khóc nữa em, cố ăn chút cháo rồi ngủ một giấc sâu, sáng mai em ra đón bình mình ló rạng phía biển với chị, ngắm bình minh ở đảo Tiêu này em sẽ thấy chả có gì phải khóc đâu nhé.
          Đêm đầu tiên ở đảo cũng qua. Thủy còn trong cơn ngái ngủ, nhưng nghe lời chị Hài, cô cố dậy để ngắm bình minh ở đảo Tiêu. Và Thủy đã sửng sốt với ánh ban mai lạ kỳ ấy, đó là thứ ánh sáng kỳ ảo mà thiên nhiên ban tặng cho nơi này. Cô đã ngồi bên bờ đảo rất lâu đến khi thứ ánh sáng ấy buông bừng làng đảo mới đứng dậy ra về…
          Rồi Thủy cũng quen với tiếng sóng, tiếng gió ở làng đảo. Thủy nhận lớp. Lớp học của cô là con em dân làng đảo. Học trò ở đây hết giờ học là mê mải theo cha mẹ ra biển đợi tàu về gỡ cá, tôm, cua… đổ buôn cho cánh thương buôn hải sản trong vùng. Cuộc sống cứ bình lặng trôi. Cảm giác buồn tẻ, trống trải choán hết tâm tư Thủy. Có lúc cô thấy mình bất lực, muốn bỏ nghề để quay về đất liền tìm một công việc khác...
           Hết giờ lên lớp, Thủy chẳng biết làm gì ngoài soạn giáo án. Bạn bè không có, có mấy anh chị đồng nghiệp nhưng đều có gia đình nên sau giờ dạy họ về nhà hết, còn lại Thủy với ngôi trường bé, căn phòng riêng cũng bé và nỗi trống trải vô cùng. Thủy tìm đến nhà chị Hài...
          Chị Hài sinh ra và lớn lên ở đảo Tiêu, là giáo viên duy nhất người làng đảo nên cuộc sống của chị khá ổn định. Thủy tò mò hỏi chị:
          - Chị ơi, chị thấy ở đảo mãi như thế này không buồn sao. Em chẳng biết mình có thể vượt qua thử thách của ba năm nghĩa vụ không nữa chị ạ.
          Chị Hài vừa thoăn thoắt đan lưới vừa đáp:
          - Cô sẽ quen mà.
          - Quen sao được chị. Ngày thì lên lớp, tối về phòng tập thể xung quanh chỉ có tiếng sóng vỗ ngoài ghềnh đá. Nhiều đêm rồi em mất ngủ, không khéo em sẽ chết vì buồn trước khi hết nghĩa vụ mất.
          - Cô mày rõ là, nói năng linh tinh. Rồi cô sẽ không muốn về đất liền nữa ấy chứ.
          - Sao có thể thế được hả chị.
          - Thì cứ tin chị đi. Ở đảo vui lắm. Yêu thiên nhiên, cây cỏ, yêu biển, cô sẽ thấy yêu đảo thôi.
          - Ý chị là…
          - Chả ý gì cả, ví dụ cô học vá lưới với chị ngay bây giờ chẳng hạn.
          Thủy tròn xoe mắt. Thủy nghĩ chị Hài nói đùa, không ngờ chị đẩy góc lưới về phía Thủy và hướng dẫn cô cách cầm kim để vá lưới. Ban đầu thì lúng túng, sau nhờ sáng dạ, Thủy cũng nhanh tay hơn. Hai chị em ríu rít chuyện làng, chuyện xóm… đến nỗi Thủy quên mất là đã tới giờ cơm tối. Cô định đứng dậy chào chị Hài để ra về. Nhưng, chị bảo:
          - Cô ở lại ăn cơm với anh chị. Từ ngày về trường, hôm nay cô mới vào nhà chị, mà hôm nay anh nhà chị ở đảo chốt cũng về qua nhà để mai vào họp trong đất liền. Ơ, mà cô đã biết anh nhà chị đâu nhỉ. Ở lại đi, chả mấy khi có dịp hội ngộ như thế này. Thu mớ lưới này lại, mai chị làm nốt, ta đi nấu cơm nhé.
          - Ôi, anh nhà chị là…
          - Bộ đội biên phòng giữ đảo.
          Có tiếng gọi to từ ngoài cổng, thấp thoáng bóng quân phục đang phăm phăm bước vào nhà, giọng một người đàn ông thật vui và ấm.
          - Vợ ơi! Hài ơi! Anh về rồi! Hình như nhà mình hôm nay có khách à em.
          - Anh về rồi ư! Vâng, hôm nay nhà mình có khách. Em giới thiệu để hai người làm quen nhé! Thủy ơi, đây là anh Kiên, chồng chị, quê anh ở vùng nhãn lồng Hưng Yên đấy. Giới thiệu với chồng, đây là cô giáo Thủy mới về nhận công tác ở trường em. Cô ấy rõ xinh mình nhỉ.
          - Chào Thủy nhé! Hay quá, thế là anh có đồng minh rồi.
          - Dạ em chào anh, nhưng ý anh nói là sao ạ?
          - Hi hi, rồi thì em sẽ biết, ở đảo Tiêu bé như hạt tiêu thế này chả trước thì sau anh em ta rồi cũng sẽ biết hết thôi mà.
          Chị Hài lườm yêu chồng:
          - Anh lại định “bắt” dâu cho đảo Tiêu đấy à. Em biết thừa.
          - Hì! Mẹ Hài rõ thông minh hơn người, vậy thì theo ý mẹ mày, mẹ mày lựa cô Thủy cho ai nào.
          - Hứ, anh chả nhắm ngay cho đồng đội của anh cho mà xem, em làm sao bắt cô ấy lấy dân chài làng Tiêu được.
          - Đúng là cô giáo, cô nói đâu trúng đó. Thật tình, thấy em Thủy là anh đã muốn giới thiệu cho đồng đội của anh có bến để cập rồi! Ở giữa biển khơi này lúc nào cũng chòng chành ghê lắm cô Thủy ạ, lại còn say sóng bí tỉ nữa, nhưng nếu về làm vợ lính đảo cô sẽ hết say sóng tức thì nhé.
          Thấy hai vợ chồng chị Hài hồ hởi thế, Thủy bẽn lẽn đỏ mặt, cô phản ứng yếu ớt:
          - Anh chị rõ là vui tính, em đang lo ê sắc đây! Đảo Tiêu thì bé, chỉ thừa mỗi mình em thôi.
          - Không! Không đâu cô giáo trẻ ơi, không có chuyện ê sắc ở đảo Tiêu đâu. Hòn đảo bé tí này chỉ chờ cô ra để làng đảo được đổi tên đấy. Thôi, đùa cô chút cho vui. Cứ coi nhà anh chị như nhà cô nhé! Ngày trước anh cũng thế. Người làng đảo chân thành lắm, không phân biệt này kia đâu cô giáo trẻ ạ!
          - A thì ra nhờ vậy mà anh mới nhanh chóng trở thành… chủ nhà ở đây phải không chị Hài?
          - Em nói đúng quá. Với lại tại trai xứ nhãn lồng cũng khéo miệng chứ chị cô đâu có dễ xiêu lòng thế.
          - Đúng đó Thủy ơi, chị Hài cô sống ở biển mặn mòi quen rồi nên ưa ngọt ngào mà anh sinh ra ở miền nước ngọt, khi ấy miệng anh có vị ngọt nhãn lồng mới “cưa” đổ chị em đó.
          Cả ba cười vui vẻ. Bữa cơm diễn ra đầm ấm và thân tình khiến Thủy có cảm giác như được ở nhà mình với những người thân thương. Anh chị Kiên, Hài từ bữa đó cũng coi Thủy như cô em gái trong nhà, mọi việc nhớn bé đều gọi Thủy đến.
 
***
 
          Bữa đó, có chuyến công tác vào đất liền, nhưng cơn bão số 5 ập đến, Kiên và một đồng đội cùng chốt ngoài đảo Mũi Rùa đành phải nán lại nhà Kiên, đợi hết bão mới có tàu chạy vào đất liền. Vì có bão, nhà trường cũng cho học sinh nghỉ học. Chị Hài bảo Thủy:
          - Bão rồi Thủy ơi, trường được nghỉ, cô ở tập thể một mình chị thấy không ổn đâu. Bão biển dữ dội lắm, em về nhà anh chị, đợi bão tan rồi ra trường cho anh chị yên tâm nhé.
          Thủy cũng lo lắng vì đây là cơn bão nơi đầu sóng đầu tiên cô chứng kiến, nghe chị Hài nói vậy Thủy gật đầu đồng ý ngay. Khi về đến nhà chị Hài cũng là lúc gặp anh Kiên cùng đồng đội vừa hạ chiếc ba lô bảo đợi bão tan mới vào đất liền họp được. Chị Hài vồn vã khi thấy Thủy:
          - Vào nhà đi em, gió đang bắt đầu to lên rồi, sóng ở bờ kè ngoài bến tàu vỗ vào đã nghe rõ rồi đấy, kiểu này bão còn mạnh lên nữa. À, quên mất, anh Kiên ơi, anh giới thiệu cô Thủy với anh Bình đi chứ.
          - Vợ không nhắc là anh quên béng. Bình ơi, đây là cô giáo Thủy, đồng nghiệp cùng trường với vợ mình! Giới thiệu với Thủy, đây là Bình, đồng đội của anh đang giữ chốt ở đảo Mũi Rùa. Hai người làm quen với nhau nhé…
          - Dạ! Em chào anh Bình.
          - Anh chào Thủy.
          Sau một hồi giao đãi, bốn người trở nên thân thiện, chuyện trò rôm rả. Mỗi người một câu chuyện về gia đình, về công việc, cùng chia sẻ với nhau những buồn vui, mong ước của cuộc sống.
          Cơn bão tan. Sau bữa chia tay người về trường dạy học, người vào đất liền rồi trở lại đảo công tác thì Bình và Thủy đã thành một cặp thân thiết tự khi nào. Nhiều năm sau chị Hài còn trêu thủy:
          - Đúng là nhờ cơn bão số 5 Thủy ạ, không có cơn bão ấy chắc gì em và anh Bình đã thành đôi nhỉ.
          Thủy đấm nhẹ vào vai Hài:
          - Đó là tại căn nhà giữa làng đảo của chị vừa rộng vừa đẹp đó chứ, em có chọn đâu. Giời chọn bọn em đó chị ạ!
          - Ừ nhỉ, đúng như cô nói, là giời chọn thật, giá như hôm ấy không phải cơn bão…
          Cả hai cùng cười vui vẻ. Làng đảo vẫn ngàn ngạt gió. Nước biển xanh biêng biếc, nền trời cũng màu biển biếc. Bữa ấy giữa hè, nắng như đổ lửa, nhưng đám cưới của cô giáo trường đảo và anh sĩ quan giữ đảo vẫn rất vui. Chị Hài bảo Thủy:
          - Nghề dạy học của chị em mình tuy nghèo, nhưng lấy chồng bộ đội giữ đảo là chị em mình giàu có thêm rồi em nhé. Chúng mình có cả đảo, cả biển trời, có cả đàn học sinh thân yêu là con em làng đảo, trong đó sẽ có những đứa con của chúng ta… chị thấy vui lắm em ạ!
          - Vâng! Em cảm ơn chị. Nghề giáo tuy nghèo nhưng tình người không bao giờ nghèo chị ạ! Em mong làng đảo sẽ có điện, có đường bê-tông, có trường học kiên cố… để mỗi khi bão về, chị em mình không phải chạy vì sợ bão.
          - Cô em tôi đúng là, vừa cảm ơn cơn bão giờ lại bảo chống bão...
          Thủy cười giòn tan vì câu nói bông đùa của chị Hài.
          Khi biết Thủy lấy chồng và gắn bó vô thời hạn ở đảo Tiêu, nhiều bạn bè của cô đã can ngăn. Cô bạn thân của Thủy viết một lá thư dài, nói với Thủy rằng: Có thể lấy chồng bộ đội giữ đảo nhưng không nên ở lại đảo khi hết thời gian nghĩa vụ. Chọn một trong hai “đề” thôi bạn thân ạ!
          Thủy viết thư trả lời bạn: Mình đã quen sóng, quen gió, đã nói giọng nói của người dân làng đảo rồi. Mình sẽ trở về đất liền, trở về thành phố khi có thể, còn hiện tại, mình đã thuộc về nơi này, thuộc về đảo Tiêu đầy sóng gió và còn nhiều khó khăn này. Thủy chỉ mơ ước đảo Tiêu có một ngôi trường khang trang để các em học sinh làng đảo được yên tâm học hành. Thủy hứa với bạn sẽ chắp cánh ước mơ cho học sinh ở làng đảo để sau này, khi các em lớn lên, sẽ cũng nhau biến ước mơ ấy thành sự thật. Đó là làm cho đảo Tiêu thành hòn đảo được thế giới biết đến từ vẻ đẹp của nó: Vẻ đẹp của ánh bình minh, vẻ đẹp của màu biển biếc, của ghềnh đá nhấp nhô, của tiếng sóng gầm gào mỗi khi giông bão…
          Cô bạn thân thấy Thủy trả lời thế chỉ còn biết gửi thư cho Thủy với một câu đầy bất lực: “Tao thương mày vì mày bị sóng gió đảo Tiêu bỏ bùa rồi…”.
          Mặc mọi sự can gián, chê cô gàn dở của bạn bè, đồng nghiệp trong thành phố, với Thủy, bây giờ thế giới của cô là ngôi trường nhỏ và đàn học sinh con em làng chài tóc cháy, da ngăm vì sóng gió đảo Tiêu, là tình yêu chồng vợ đằm thắm với người lính đảo. Thủy mong ước các em sẽ về đất liền học lên, rồi các em trở lại để biến hòn đảo xa xôi này thành hòn đảo được cả thế giới biết đến...
           
***
 
          Dù bận rộn nhưng Thủy luôn ước ao: Khi nào sóng lặng, biển êm cô sẽ cùng chị Hài ra thăm đảo Mũi Rùa. Hai chị em đã chuẩn bị khăn, áo, mũ len tự đan để mang tặng những người lính tiền tiêu ngoài ấy.
          Biết mong muốn ấy của Thủy, Bình bảo: “Ra Mũi Rùa sóng lừng nhiều, hai chị em sẽ bị say sóng đấy! Chuẩn bị tinh thần để chống lại việc say sóng nhé!”. Thủy vui vẻ gật đầu. Nhất định hè này cô cùng chị Hài sẽ ra Mũi Rùa. Thủy biết, điểm chốt nơi Bình và đồng đội đang canh giữ ấy ở giữa bao la biển trời quanh năm sóng to gió lớn. Nhưng Thủy đã bàn với chị Hài, nhất định hè này hai chị em sẽ đi, say sóng thế nào Thủy cũng chịu được vì nơi ấy có những người lính quả cảm như anh Kiên, như Bình, cùng đồng đội của các anh đang ngày đêm gìn giữ, bảo vệ. Tự lúc nào đảo Tiêu, đảo Mũi Rùa lấp lánh như những vì sao trong giấc mơ của cô đẹp đẽ và thân thương biết mấy.
 
                                                                                                                                                         V.T.N
Lọc tin tức - bài viết
Chuyên mục:
Sự kiện:
Nội dung:
Danh sách tin tức - bài viết

Hệ thống văn bản

Thư viện Video

Khai mạc Triển lãm Gốm và Sách với chủ đề “Lửa ấm làng quê”
Ngày thơ Việt Nam lần thứ 22 tại Vĩnh Phúc - Bản hòa âm đất nước
Truyện ngắn: Trên chuyến tàu đêm - Tác giả: Minh Ánh
Gặp gỡ tác giả bài xẩm: Vĩnh Phúc tang tình
Bến trăng - Nhạc: Minh Đoàn, thơ: Hải Thanh, trình bày: Anh Tuấn
Truyện ngắn: Người vắng mặt của nhà văn Nguyễn Nhuận Hồng Phương
Truyện ngắn: Khoảng trời riêng; Đồng tiền rách của nhà văn Xuân Mai
Khát vọng phát triển: Vĩnh Phúc - khát vọng phồn vinh
Vĩnh Phúc khát vọng phồn vinh
Nét xưa Vĩnh Phúc
Văn Học Nghệ Thuật - Nơi Lưu Giữ Những Đời Văn
Báo cáo Tổng kết Hội Văn Học Nghệ Thuật Vĩnh Phúc 2018- đầu 2019
Triển lãm Mỹ thuật Trẻ Vĩnh Phúc tại Hội Văn Học Nghệ Thuật Vĩnh Phúc