ĐOÀN HỒNG CĂN
Tưởng rằng đời gác sang bên
Khói chiều bảng lảng dát lên cổng làng
Thẳm sâu nảy khúc cung đàn
Âm vang trầm tích, gói ngàn ca dao
Bến sông vừa mới hôm nào
Cánh cò bay lả lượn vào xanh trong
Cầu xây vừa mới hợp long
Cầu tre ngày cũ đầy lòng nhớ nhung
Túi thơ năm tháng theo cùng
Cõi đời muôn ngả, riêng chung đã từng
Chuyển mùa lại nhớ người dưng
Ngắm qua sợi tóc xem chừng bạc thêm
Cổng làng ai đã đặt tên
Trẻ già mãi mãi không quên dáng hình
Bể dâu, tôn sắc hiển vinh
Trái tim hòa máu chung tình quê hương
Chân trần đi khắp bốn phương
Không quên nốt nhạc, vấn vương cổng làng
Hồn quê một cõi đa mang
Hương đồng gió nội… khẽ khàng tung bay.
Đ.H.C