BÙI HIẾU
Thời gian đi như bóng nắng hao gầy
Xõa trên vai một thời ta nông nổi
Bóng mẹ ơi, lưng còng như dấu hỏi
Trên đường làng trên cánh đồng quê
Tiếng ru trưa lay lắt dưới triền đê
Chiều đổ dáng chở gió về bến cũ
Bước phiêu diêu mà hồn còn ngái ngủ
Thức tỉnh chập chờn trong hư ảo viển vông
Hương xưa đâu, lúa con gái giữa đồng
Hăng nồng cay bờ tre xiêu gốc rạ
Đất quê nhà đội bùn lên bạc bã
Cơn khát nào uống nước ngọt từ sông
Cua bây giờ có lột xác nữa không
Con sọi cờ, đâu dấu chân trâu là tổ
Ta trở về muôn ngàn lần bỡ ngỡ
Khôn bao nhiêu, còn dại đã thật nhiều.
B.H